Thứ Hai, 20 tháng 12, 2010

Rồi cũng chìm trôi...

Bất chợt nhớ một bài hát của Trịnh, rồi cũng chìm trôi. Bất chợt thấy chơi vơi vì phận người rồi cũng chìm trôi. Có lẽ tâm động vọng nhiều quá chăng, nên thèm một sáng Đà Lạt thanh bình, phố trời mờ sương trong cái lạnh cắt da... Nhiều lúc muốn thôi, nhiều khi muốn bỏ, nhiều lần muốn ngưng, nhưng rồi cứ bước. 

Cái tôi có nhỏ lại thì Chúa mới có nhiều chổ hơn trong lòng. Một máng cỏ lòng đơn sơ với vài cọng rơm yêu thương, vài cọng cỏ chia sẻ, có bình an hơn không?

Một ngày nào, không biết là một ngày nào, dấn bước hay dừng lại.  Thích bài "có đôi khi" của Lã Văn Cường

Ôi có đôi khi thèm như gió đi hoang
Sống kiếp lang thang, dạo chơi khắp núi rừng
Rũ lá rơi vàng, về thăm biển mênh mông
Vượt ngọn sóng dâng tràn
Ta là gió trên ngàn

Ôi phải chi ta là con suối sông kia
Sống kiếp giang hồ, dạo chơi hết bến bờ
Để có tiếng chim và em mãi ngây thơ
Ta đâu biết mong chờ
Ta thôi hết vật vờ

Ôi có đôi khi thèm như lúc tuổi thơ
Sáng sáng tung tăng, đùa vui hát vang lừng
Chẳng biết suy tư đời kia vấn vương gì
Rồi chiều tới mơ màng
Đợi chờ sáng tưng bừng

Ôi có đôi khi nằm nghe những cơn mưa
Muốn sống cô đơn cùng chăn ấm trong phòng
Chỉ thấy mái hiên và ta đứng co ro
Buồn nhả khói lên trời
Lòng nhịp rối tơi bời

Ôi có đôi khi thèm như những con chim
Cứ hót líu lo rồi tung cánh lên trời
Đến đến đảo hoang, tìm nơi vắng bóng người
Rồi cười nói một mình
Và lặng khóc một mình