Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

Tiếng đóng cửa...

"Anh em đừng xét đoán, thì anh em sẽ không bị Thiên Chúa xét đoán. Anh em đừng lên án, thì sẽ không bị Thiên Chúa lên án" (Lc 6,37)

Hàng ngày có biết bao nhiêu chuyện làm ta bực mình, khó chịu, cau có và sẵn sàng bày tỏ thái độ không vừa ý. Có lẽ là do nhịp sống hối hả cùng môi trường sống ồn ào, ô nhiễm? 

Vừa đọc được một câu chuyện hay, giật mình vì đã bao lần mình cũng bực mình, phán xét và hành xử như vậy mà không biết và không cần tìm hiểu nguyên nhân sâu xa ở phía sau những chuyện làm mình khó chịu. Nhớ câu hát của Trịnh "làm sao hiểu từng nổi đời riêng, để yêu thêm yêu cho nồng nàn...", yêu đây là yêu thương đồng loại...

= = = = = = = = = =

Tôi chuyển nhà đến nơi ở mới không bao lâu, cứ mỗi ngày vào lúc trời gần sáng ở lầu trên vang ra tiếng đóng cửa rất mạnh, và kế tiếp là âm thanh của một tràng tiếng chân bước đi ting ting tang tang.

Những ngày kế tiếp, tiếng đóng cửa cũng đúng giờ ấy vang lên khiến tôi không sao chịu nổi, chẳng lẽ phải lên lầu để tranh luận. Mẹ tôi khuyên:

- Chúng ta mới chuyển đến. Con làm như vậy, có thể hơi thiếu suy nghĩ và dễ làm mất lòng hàng xóm.

Tôi suy nghĩ hoài và hỏi ý kiến mẹ:

- Vậy thì chúng ta đi tìm trưởng dân phố, thử xin cô ấy giúp được không? - Mẹ tôi đồng ý.

Cô trưởng dân phố nghe chúng tôi trình bày xong thì khuyên nhủ và an ủi tôi rằng:

- Chị cố gắng chịu đựng tiếng đóng cửa của gia đình bất hạnh đó một thời gian. Nửa năm trước, người cha bị tai nạn xe qua đời; người mẹ bị ung thư, nằm dài trên giường không đi lại được. Tôi đoán, tiếng đóng cửa đó là của đứa con. Nghĩ lại cũng thật đáng thương, xin chị khoan dung cho!

Đúng vậy, cậu ta khoảng 16,17 tuổi, trông thật thông minh. Tôi tự nhủ: “Phải cố chịu đựng thôi”.

Mấy ngày sau tiếng đóng cửa vẫn cứ như vậy, và rốt cuộc, tôi đành lên gõ cửa căn hộ nọ. Cậu bé đó ra mở cửa, hốt hoảng run cầm cập, xin lỗi tôi:

- Dì! Cháu xin lỗi. Sau này, cháu sẽ ráng cẩn thận...

Tối hôm sau, tôi vừa thiu thiu an giấc thì tiếng đóng cửa quen thuộc đó lại vang lên đập mạnh vào tai nghe chát chúa. Mẹ tôi an ủi:

- Nhẫn đi con, có lẽ thằng bé đã thành thói quen. Từ từ rồi nó sẽ sửa đổi.

Mấy ngày kế tiếp, đúng như lời mẹ nói, tiếng đóng cửa đó biến mất. Tôi nằm trên dường nín thở lắng tai nghe, tiếng chân cũng nhỏ đi nhiều, bước đi nhè nhẹ xem ra rất cẩn thận.

- Mẹ! Mẹ nói thật đúng! - Tôi vừa dứt lời, hai mắt mẹ tôi bỗng nhiên ngấn lệ. Bà ngẹn ngào nói:

- Mẹ thằng bé trên lầu đã ra đi rồi. Mấy ngày qua, thằng bé ban ngày đi học, ban đêm đến quán ăn chạy bàn. Nó đi làm thêm để kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, nhưng rồi bà ấy vẫn mất...

Một tối nọ, bất ngờ tôi gặp cậu bé ấy ở cầu thang của dãy lầu. Nó cúi thấp đầu đau buồn bước đến gần tôi, nói:

- Dì! Chắc dì bị mất ngủ nhiều, mấy ngày trước, cháu làm ảnh hưởng giấc ngủ của dì, thật là có lỗi -  Một lát sau, cậu bé nói như run lên:

- Tiếng đóng cửa mạnh như vậy là do cháu cố ý. Mẹ cháu mỗi ngày một yếu, nói không được, khả năng nghe kém dần, cháu đóng cửa mạnh là muốn để mẹ biết được con mình đã về mà yên tâm đi vào giấc ngủ. Sau này, sẽ không còn nữa đâu...

Cậu bé nói gì?! Tôi như không nghe được nữa. Lệ từ hai khóe mắt tôi cứ tuôn trào...
(http://gxvuonchuoi.net/Home/modules.php?name=News&op=viewst&sid=1177)

Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Lớn và nhỏ...

“Thật vậy, ai là người nhỏ nhất trong tất cả anh em, thì kẻ ấy là người lớn nhất.” (Lc 9,48)

Nhỏ và lớn trong Chúa khác với nhỏ và lớn người đời quen nhìn và đánh giá. Các chuẩn mực xã hội tạo ra các tầng lớp trên - dưới rõ ràng, kẻ lớn nhất thì đúng phải đúng là kẻ lớn nhất, và có quyền thế. Chẳng thế sao thiên hạ lại đua tranh nhau để làm kẻ đứng đầu. Ngay cả một công chức tiếp nhận giấy tờ trình ký ở một UB phường cũng có thể xem mình là lớn và có quyền ban phát ân huệ cho những người dân khi cần xác nhận gì đó, huống chi những kẻ quyền thế hơn trong tay? Chúa nâng người khiêm nhường lên và hạ những kẻ tự mãn dựa vào sức mình xuống. Tiếc thay bộ phận đó lại là những kẻ không biết đến Chúa.

“Anh em thì không như thế, trái lại ai lớn nhất trong anh em, thì phải nên như người nhỏ tuổi nhất, và kẻ làm đầu thì phải nên như người phục vụ" (Lc 22,26)

Hình ảnh Chúa Giêsu rửa chân cho các môn đệ trong buổi tiệc ly
Lạy Chúa, xin cho con biết lấy tiêu chuẩn sống của con là những Lời Chúa dạy, để con biết sống khiêm nhường, chia sẻ và không so đo bằng những quy chuẩn thế gian, đặc biệt trong những việc nhỏ nhặt con đang được làm cho Giáo xứ. 

Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

Tiền của và sự sẻ chia: Tin Mừng CN XXVI TN

Giàu sang có phải là cái tội không? Dĩ nhiên là không nếu đồng tiền do công sức mình bỏ ra. Nhưng kẻ khôn ngoan sẽ biết cách dùng đồng tiền đó để có cuộc sống hạnh phúc ở trần thế này, và dùng nó để tích trữ cho cuộc sống đời sau. Ai nói tiền bạc vô nghĩa trong xã hội này? Nó giúp ta giải quyết được nhiều chuyện lắm chứ, nhưng nó không phải là chìa khóa vạn năng. Với người đời (đặc biệt là ở xã hội Việt Nam ta), cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng ... nhiều tiền hơn. Nhưng với Thiên Chúa, Ngài không muốn ta phí phạm những Hồng Ân ngày ban tặng. Đừng sống như gã phú hộ trong Tin Mừng ngày hôm nay, để rồi khi xuôi tay, tiền của ở đời không giúp bước vào được nước Thiên Chúa. Nói như Cha Phêrô Nguyễn Văn Hiền, trong cõi đi về của mỗi người, từ vành nôi đến vành mộ là một hành trình dài, và mỗi người tín hữu chúng ta may mắn được Chúa đồng hành trong cuộc lữ hành đó, ta phải biết mình nên tích trữ của cải nào không hư nát.

Con tạ ơn Chúa vì đã ban cho con những Hồng Ân, đã trao cho con những cơ hội để có thể chu toàn cuộc sống của con, và đã dành cho con những cơ hội để làm những việc con tin là Chúa muốn con làm. Con tạ ơn Chúa vì những thành công và thất bại đến với con, để con luôn cảm nhận và trân trọng từng cơ hội Chúa ban cho con, để con biết sống sẻ chia và nhạy cảm với tha nhân. 




Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010

Giải mã con đường bí hiểm trong sách Xuất Hành

"Ông Mô-sê giơ tay trên mặt biển, Đức Chúa cho một cơn gió đông thổi mạnh suốt đêm, dồn biển lại, khiến biển hóa thành đất khô cạn. Nước rẽ ra, và con cái Israel đi vào giữa lòng biển khô cạn, nước sừng sững như tường thành hai bên tả hữu..." (Xh 14,21-22)


= = = = = = = = = =

Cách đây 30 thế kỷ, các hoàng đế Ai Cập phát động chiến dịch xua đuổi người Do Thái. Khi lính Ai Cập đuổi người Do Thái tới bờ Biển Đỏ, những người khốn khổ nghĩ rằng họ không còn đường thoát.

Hình minh họa nước rẽ ra bởi gió mạnh tại nơi gặp nhau của sông và phá. Ảnh: BBC.

Đột nhiên một cơn gió lớn nổi lên từ hướng đông khiến nước biển rẽ ra, tạo thành một đường cho người Do Thái chạy sang bờ bên kia. Khi quân Ai Cập tới nơi thì con đường cạn trên biển đã biến mất.

Câu chuyện trên được kể trong cuốn Xuất hành (Book of Exodus). "Chuyện thu hút sự chú ý của nhiều người. Họ muốn biết liệu một sự kiện tương tự như thế từng xảy ra trong quá khứ hay không?”, AFP dẫn lời Carl Drews, một nhà khoa học của Trung tâm Nghiên cứu khí quyển quốc gia Mỹ.

Drews và Weiqing Han - một nhà nghiên cứu hải dương của Đại học Colorado, Mỹ - muốn tìm hiểu xem liệu gió có thể khiến nước biển rẽ ra hay không. Họ cho rằng nếu gió thổi qua nơi hội tụ của sông và phá thì nước ở đó có thể rẽ ra. Phá là vùng nước mặn hoặc nước lợ tương đối nông, bị chia cách với biển bởi bãi cát, dải san hô hay đảo.

Hai nhà nghiên cứu tìm thấy một chỗ như vậy ở vùng châu thổ phía đông của sông Nile. Đó là một địa điểm khảo cổ có tên Tell Kedua. Nó nằm trên bờ Biển Đỏ. Một dòng sông cổ - vốn là nhánh của sông Nile – gặp một phá tại Tell Kedua và tạo thành vùng nước hình chữ U.

Drews và Han sử dụng dữ liệu vệ tinh để tạo mô hình giả lập về Tell Kedua. Họ thay đổi địa hình để tạo nên hình ảnh Tell Kedua cách đây 3.000 năm. Sau đó họ đưa nước và gió vào mô hình.


Mô hình cho thấy, nếu gió thổi liên tục trong 12 giờ với tốc độ tối thiểu 101 km/h qua vùng nước có độ sâu 2 m, nước sẽ giãn ra và tạo thành một lối đi có độ dài hơn 3 km. Lối đi sẽ tồn tại trong khoảng hai giờ, khoảng thời gian đủ để những người Do Thái vượt qua ngay cả khi họ di chuyển trong gió mạnh. Ngay sau khi gió ngừng thổi, nước tràn vào lối đi và mặt biển trở lại trạng thái ban đầu.

"Kết quả nghiên cứu của chúng tôi rất phù hợp với câu chuyện trong sách Xuất hành. Vì thế giờ đây chúng ta có cơ sở khoa học để nói rằng sự kiện diễn ra từ 3.000 năm trước trong sách có thể từng xảy ra trong quá khứ”, Drew tuyên bố.


= = = = = = = = = =

Con đường 3000 năm trước không hẳn chỉ là một con đường để người Israel đào thoát khỏi người Ai Cập. Hình ảnh con đường rẽ ra giữa biển đỏ là dấu chỉ cho quyền năng vô tận của Thiên Chúa, là con đường sẽ dẫn loài người đến với một "Con Đường" mới, đó là "Con Đường - Sự Thật" trong Chúa Giêsu. Khi bạn đi trên một con đường, bạn chỉ nhìn về phía trước, và mỗi bước bạn đi tới là mỗi bước đường khác bị bỏ lại sau lưng. Đi trên con đường Sự Thật, mỗi bước bỏ lại sau lưng sẽ là những thứ ta từ bỏ để đến với Chúa...

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Trung thu...

Ảnh từ Internet
Đêm Trung Thu đang đến gần... Không khí Trung Thu ở Việt Nam ngày càng không có gì đặc trưng để ta có thể cảm được, nó khác với không khí Giáng Sinh, trong mỗi hơi thở buổi sáng đã cảm được cái se lạnh nhẹ nhàng của mùa Đông...

Ngày bé ở quê tôi, và có lẽ nhiều vùng quê khác nữa, những đêm cận Trung Thu luôn là những đêm hội vui vẻ cho mọi trẻ em. Những chiếc lồng đèn Trung Thu khi xưa thật đơn sơ, chỉ bằng những mảnh giấy xếp lại, nhà ai sang hơn thì bé đó có được lồng đèn chú thỏ, ngôi sao, con cá bằng giấy kiếng, thô sơ nhưng ai cũng nâng niu như của báu. Tôi nhớ mình đã cùng các bạn trong xóm tìm những lon sữa bò cũ, khoét mất một đáy, còn đáy kia thì dùng đinh to đục những lỗ xung quanh để khi đốt đèn cầy trong đó sẽ tỏa ra những chùm ánh sáng nhỏ như quả châu trên sân khấu. Cái lon này sẽ được gán lên một cái lon khác để làm thành một cái xe đẩy, khi đẩy cái lon sẻ quay vòng như đèn xe cấp cứu. Cứ thế, ai cũng trông chờ trời tối để được vui chơi, để được khoe những lồng đèn của mình...

Ảnh từ Internet

Cuộc sống đô thị hiện nay đã đánh mất nhiều thứ. Trung Thu bây giờ là cơ hội cho người lớn lễ nghĩa nhau, so đo từng thương hiệu bánh Trung Thu để tặng nhau. Trẻ con vốn hồn nhiên, bánh nào không là bánh, quan trọng là không khí đêm rằm chứ không nằm ở những hiệu bánh. Tôi không bao giờ mua bánh Trung Thu ăn từ mấy năm nay, thấy số tiền đó có thể làm được bao nhiêu chuyện ý nghĩa hơn là làm giàu cho những thương hiệu lớn.

Tôi thích duy trì một truyền thống trong gia đình mình, đó là ngày Trung Thu quay tròn nhau lại ngoài sân, đốt thật nhiều nến, lắng đọng mình khỏi mọi bộn bề xung quanh, tận hưởng phút giây bình yên bên những ngọn nến lung linh cùng người thân. Vậy là quá đủ cho một đêm Trung Thu.

Những lễ hội Trung Thu cho trẻ em bây giờ cũng rình rang, hình thức hơn là vì trẻ em, không biết tôi có nhìn tiêu cực không? Nhưng tôi đã từng là trẻ em, các bạn tôi cũng vậy, họ chỉ cần một không gian thắm tình làng nghĩa xóm, trẻ em nô đùa bên nhau, người lớn tụm lại uống trà... Đêm nay Giáo xứ tôi cũng tổ chức một Lễ hội Trung Thu cho trẻ em của xóm, tôi tin Lễ hội đêm nay sẽ đầy ắp niềm vui và chan hòa tình cảm, đơn giản vì việc gì khởi đi từ tâm luôn dễ lay động lòng người. Mà Lễ hội đêm nay được khởi đi từ tấm lòng của Cha xứ chúng tôi mà, lại được sự cộng tác của bao nhiêu bạn trẻ nhiệt tâm. 

À quên, điểm đặc trưng của đêm Trung Thu nếu tôi nhớ không sai thì trời luôn mưa? Cầu mong đêm nay trời sẽ quang đãng.

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

Hình ảnh người dân nước Anh đón ĐGH Benedict XVI

"Phúc cho ai xây dựng bình an!" (Mt 5,9)

Một số hình ảnh người dân nước Anh đón Đức Giáo Hoàng trong chuyến công du Anh Quốc từ 16-19/09

Người dân đón ĐGH với màu cờ Scotland dưới bóng của lâu đài Edinburgh, một biểu tượng của dân tộc dũng mãnh từng có vương triều riêng ngự trị ở phía Bắc
 
Trong buổi gặp Nữ hoàng Elizabeth ở Cung Holyrood, Giáo hoàng nói về sự kết nối các dân tộc trong Vương quốc Anh và nhấn mạnh đến hòa bình ở Bắc Ireland, nơi từng có xung đột Anh giáo với Công giáo

Giáo sĩ và người dân Scotland xếp hàng vào công viên Bellahouston trước giờ Giáo hoàng làm Thánh Lễ

Mẹ con cô Marzenna Tymszczak, người Ba Lan sang sống tại Scotland đứng chờ đoàn xe của vị giáo chủ của Thiên Chúa Giáo La Mã

Trong một sự kiện bất ngờ, chiếc xe Popemobile dừng lại chỗ hai mẹ con và Đức Giáo Hoàng bồng bé Maria Tymszczak, 18 tháng tuổi, lên hôn và ban phước

Thông điệp của Giáo hoàng là "Đức tin cho mọi người". Ngài cũng nói ấu dâm là bệnh hoạn lệch lạc và Giáo hội phải đứng về phía các nạn nhân bị linh mục xâm hại

Trong lúc chờ đón khách từ Vatican, Giáo chủ Anh giáo Rowan Williams nói chuyện với Phó Thủ tướng Nick Clegg, một người không theo đạo. Chuyến thăm đã tạo ra cảnh hòa hợp quan điểm?
  
Tối 16/9, Giáo hoàng bay từ Glasgow về sân bay Heathrow bằng phi cơ của Alitalia và được Thị trưởng London, Boris Johnson ra đón

Sáng ngày 17/9, an ninh thắt chặt quanh trường St Mary's University College ở London, nơi Giáo hoàng có bài phát biểu

Chuyến thăm dự kiến kết thúc bằng lễ ở Birmingham để phong Á Thánh cho Hồng Y John Henry Newman, một giám mục Anh giáo cải đạo theo Công giáo hồi thế kỷ 19

Dù chỉ đến bốn thành phố và gặp dân ít hơn Cố Giáo hoàng John Paul II năm 1982, chuyến đi của Giáo hoàng Benedict cũng để lại các dấu ấn tại Anh

Ngày 21/09: Thánh Matthêu Tông Đồ


“Những người mạnh khỏe thì không cần đến thầy thuốc; chỉ những người đau yếu mới cần thôi. Ta đến không phải để kêu gọi những người công chính, mà là để kêu gọi những người tội lỗi biết ăn năn hối cải” (Mt 9,12)

Thánh Matthêu là một người thu thuế trong thành Caphacnaum nơi Chúa Giêsu sinh sống. Thánh nhân là người gốc Do thái nhưng lại làm việc cho người Rôma, lúc ấy đang cai trị những người Do thái. Vì lý do này, những người Do thái bản xứ rất căm ghét Matthêu. Họ không làm bất cứ thứ gì chung với “những hạng tội lỗi công khai” này, như những người thu thuế giống Matthêu vậy.

Thế nhưng, Chúa Giêsu lại không cảm thấy như vậy! Ngày kia, thấy Matthêu đang ngồi ở bàn thu thuế, Chúa Giêsu liền nói: “Hãy theo Ta!” Lập tức Matthêu bỏ lại tiền bạc và địa vị mà đi theo Chúa Giêsu, trở thành một trong số mười hai tông đồ của Người. Sau đó, Matthêu đã làm một bữa tiệc rất thịnh soạn để thiết đãi Chúa Giêsu. Ngài cũng mời các bạn bè cùng làm nghề thu thuế như ngài tới gặp Chúa Giêsu và nghe Chúa dạy bảo. Có vài người đã bắt lỗi Chúa vì Người dám đồng bàn với những người mà họ cho là “quân tội lỗi” Tuy nhiên, Chúa Giêsu đã có sẵn câu trả lời: “Những người mạnh khỏe thì không cần đến thầy thuốc; chỉ những người đau yếu mới cần thôi. Ta đến không phải để kêu gọi những người công chính, mà là để kêu gọi những người tội lỗi biết ăn năn hối cải” (Mt 9,12).

Sau khi Chúa Giêsu về trời, Thánh Matthêu đã ở lại Palestina. Thánh nhân lưu lại đó ít lâu và rao giảng cho dân chúng nghe biết về Chúa Giêsu.

Chúng ta rất quen thuộc với sách Tin Mừng theo Thánh Matthêu, cuốn sách mô tả câu chuyện về cuộc đời của Chúa Giêsu và những điều Người dạy. Tin Mừng này được linh hứng và được đặt tên là Tin Mừng theo Thánh Matthêu, nhưng chúng ta không chắc là Thánh Matthêu có thực sự là tác giả viết đã cuốn sách này hay không. Trong sách Tin Mừng theo Thánh Matthêu, Chúa Giêsu được trình bày cho những người bản xứ Do Thái như là Đấng Mêsia mà các ngôn sứ đã tiên báo là sẽ đến để cứu giúp chúng ta.

Sau khi rao giảng Tin Mừng cho nhiều người, Thánh Matthêu đã tử đạo để làm chứng cho đức tin Ngài rao giảng.
(http://tgpsaigon.net/baiviet-tintuc/20100920/2318)
= = = = = = = = = =

Trong cuộc sống, đã bao lần ta làm ngơ trước lời Chúa gọi, dù chỉ để làm một việc nhỏ nhặt cho tha nhân. Thánh Matthêu đã bỏ hết mọi sự khi Chúa gọi "hãy theo Ta!" và trở thành Tông Đồ của Chúa. Nguyện cho mỗi Tín Hữu hôm nay biết đáp lại lời Chúa gọi, để cộng tác vào công việc loan báo Tin Mừng, không phải chỉ bằng những lời rao giảng mà bằng chính đời sống mình.

Chủ Nhật, 19 tháng 9, 2010

Tin Mừng CN XXV TNC

"Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: hãy dùng Tiền Của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu" (Lc 16,9)

Hiểu sao cho đúng ý nghĩa của "tiền của bất chính"? Và phải chăng bất kỳ ai cũng có thể mua lấy bạn bè bằng "tiền của bất chính"? Với cơ chế xã hội hiện nay, dù muốn dù không mỗi người đã ít nhiều liên quan đến sự bất chính khi tìm kiếm đồng tiền, hoặc chí ít cũng vô tình tham gia vào việc đó. Có lẽ vì cuộc sống, đôi khi ta chấp nhận những bất công, những cơ chế tạo ra sự tham lam nhũng nhiễu, mà sự tham lam nhũng nhiễu đó thì đang đầy rẫy trong xã hội ta.

Tiền của chân thật chỉ có nơi Thiên Chúa.

Con tạ ơn Chúa vì Chúa đã soi lòng trí con, để con không bị đảo điên vì những công việc kiếm tiền, để con biết trân trọng từng cơ hội Chúa ban cho con, không phải chỉ cho bản thân con mà còn là cơ hội để con san sẻ.

Con tạ ơn Chúa vì có những lúc mệt mỏi trong công việc, con có Lời Chúa luôn ở bên con, giúp tâm hồn con bình an để tiếp tục cuộc hành trình.

Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010

Thánh Rôbertô Bellarminô (1542 - 1621)

Mến tặng anh Nhân mừng ngày Bổn Mạng 17.9 của anh. Nguyện chúc anh và gia đình sẽ luôn nhận được nhiều Hồng Ân Chúa!


Thánh Rôbertô Bellarminô sinh ngày 4 tháng 10 năm 1452 tại Montepulcianô, cha Ngài là Vinconzo Bellarminô, mẹ Ngài là Cynthia Cervini, là em Đức giáo hoàng Marcellô II. Ngay khi còn là một học sinh tại trường các cha dòng Tên, Ngài đã tỏ ra thông minh đặc biệt. Cha Ngài đã định cho Ngài theo học y khoa. Dầu vậy, năm 1560, Ngài xin gia nhập dòng Tên và đã được cha mẹ ưng thuận.

Theo học triết tại Rôma, Ngài đã tỏ ra là một học sinh nổi bật. Từ Rôma, Ngài được gởi đi dạy học trong các trường của dòng Tên trong 4 năm tại Florence và Modevi. Lúc này, Ngài đã thông thạo tiếng Hy Lạp và được chỉ định dạy cho các bạn cùng lớp. Dầu chưa làm Linh Mục, Ngài thường được mời đi giảng và được coi như là nhà giảng thuyết bẩm sinh. Ngài học thần học trước hết ở Padua, rồi sau ở Louvain và thụ phong Linh Mục tại đây năm 1570. Các bài giảng của Ngài tại Louvain mang lại thành công đặc biệt. Anh em Tin Lành tại Anh cũng tìm đến nghe Ngài và nhiều người đã trở lại. Với dáng nhỏ bé, Ngài thường đứng trên ghế đẩu từ bục giảng.

Là giáo sư thần học tại Louvain, Ngài rất mộ mến các tác phẩm của thánh Tôma. Trong các bài diễn thuyết, Ngài đã chống lại một cách hữu hiệu nhưng đầy tình thương với các giáo thuyết khơi nguồn cho thuyết Giansenisme sau này. Thánh Robertô cũng thúc đẩy các sinh viên học tiếng Do thái và đã soạn cho họ một cuốn văn phạm ngắn gọn. Ngài đọc nhiều về các giáo phụ và các văn sĩ khác trong Giáo hội, một nỗ lực còn ghi lại trong tác phẩm “về các văn sĩ trong Giáo hội” (xb năm 1623).

Sau thời kỳ ở Louvain, Ngài được trao phó thi hành một công việc khó khăn là làm giáo sư phụ trách các cuộc tranh luận tại Rôma. Các cha dòng Tên đã tổ chức việc diễn giảng này nhằm trả lời bằng ngôn ngữ thời đại đối với các cuộc tấn công của anh em tin lành. Suốt 11 năm, thánh Robertô đã nỗ lực cho công cuộc này với sự thành công rực rỡ. Nhiều sinh viên của Ngài đã trở thành thừa sai tại Anh và tại Đức. Một số người đã đổ máu vì đức tin tại Anh. Các bài diễn thuyết của Ngài được xuất bản lần đầu tại Ingolstudt, từ năm 1586 - 1593 dưới tựa đề “các cuộc tranh luận về đức tin công giáo chống lại các người theo lạc giáo thời nay”. Có 20 ấn bản khi Ngài còn sống và nhiều ấn bản sau này nữa. Đây là một công trình bảo vệ đức tin đầy đủ nhất của Giáo hội có được và suốt ba thế kỷ liền nó là áo giáp cho các nhà giảng thuyết và các văn sĩ.

Những trách vụ khác thánh Robertô đảm nhận thời kỳ này là tu chỉnh tác phẩm chú giải của Salmeron, một bạn dòng, làm việc trong ủy ban tu chỉnh nghi thức phụng vụ Rôma và bản Kinh thánh phổ thông. Ngài cũng góp phần lớn cho Đức Sixtô V trong việc ấn hành các tác phẩm của thánh Ambrosiô.

Với vai trò thần học gia của Đức Hồng y Goetni, vị đặc sứ của Đức giáo hoàng tại Pháp năm 1589, thánh Robertô chứng tỏ rằng: Ngài là một nhà ngoại giao lẫn một học giả có khả năng. Việc đại diện tại Paris thật nặng nhọc. Nhưng thử thách lớn lao nhất lại đến từ một phía khác. Đức Giáo Hoàng Sixtô V quyết định đặt cuốn I trong bộ những cuộc tranh luận vào sổ sách bị cấm. Đức Giáo Hoàng không bằng lòng với chủ trương của thánh Robertô, cho rằng uy quyền của Giáo Hoàng trực tiếp trong các vấn đề vật chất, và nếu có thì chỉ qua uy tín tinh thần mà thôi. Chủ trương này đã trở nên thông thường trong Giáo hội ngày nay. Nhưng Đức Sixtô đã qua đời và Đấng kế vị Ngài đã rút lại quyết định. Dầu bị thử thách nhưng thánh Robertô đã góp phần vào ấn bản Kinh thánh thời Đức Sixtô và đã viết tựa cho ấn bản cũ được vạch ra với một tinh thần bác ái.

Thánh Robertô liên tiếp làm Cha tinh thần và viện trưởng của học viện Rôma, rồi làm bề trên tỉnh dòng Naples. Tại Rôma, Ngài hướng dẫn một thánh trẻ dòng Tên là Luy Gonzaga. Tại Naples, chính Ngài được một cha dòng Tên khác là thánh Bernadiô Realinô sau này gọi là thánh. Bị ép buộc nhận chức Hồng y năm 1599, từ đó Ngài lo các việc cho toàn thể Hội Thánh, chẳng hạn như vụ án Galilêô và cuộc tranh luận về ơn thánh giữa các cha dòng Đaminh và dòng Tên.

Ngài làm Tổng giám mục Capua trong ba năm, rồi chấm dứt những ngày hạnh phúc ấy vào năm 1605, khi Ngài được triệu về Rôma và cầm viết bênh vực Giáo hội. Liên tiếp Ngài dàn xếp với Fra Sarpi miền Venice, với vua Giacôbê I nước Anh và với văn sĩ Pháp Guillaume Barchony.

Thánh Robertô qua đời ngày 17 tháng 9 năm 1621, được phong thánh năm 1928 và được đặt làm tiến sĩ Hội Thánh năm 1931.
(http://gxvuonchuoi.net/Home/modules.php?name=News&op=viewst&sid=1148) 

Trên tay có đá

"Ai trong các ông sạch tội thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi" (Ga 8,7)

Một bài viết hay của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư đăng trên Tuổi Trẻ. Cuộc sống bon chen, mệt mỏi với cơm áo gạo tiền, với những bất công đầy rẫy xung quanh làm cho con người nhìn đâu cũng thấy có cớ để sẵn lòng "ném đá" và nhìn đâu cũng thấy ai đó có sẵn đá trên tay. Có điều, khi nghĩ ai đó đang cầm đá trên tay là mình đã đang cầm trên tay một hòn đá rồi...


Trên tay có đá - Nguyễn Ngọc Tư

Trên một ngọn núi cao lêu đêu đứng khều mây, có ông thầy. Lần đầu tới chơi, thầy kêu bỏ mấy cục đá xuống cho rảnh tay múc giùm ta gàu nước. Bạn cãi ủa con có cầm đá gì đâu. Thầy cười, khi nãy con định ném đá cho bể đầu ông xe ôm dưới chân núi mà.

Tại thằng cha đó lấy tiền công mắc quá, mới chạng vạng mà tính giá gấp đôi lúc ban ngày, bạn ngoay cái miệng phân trần. Thầy lại cười, mấy chục ngàn đó cũng còn rẻ, vì chở con là chở theo một đống đá, nặng lắm chớ đâu phải chơi.

Giọng thầy không có chút cà rỡn nào, làm bạn ngờ ngợ ngờ ngợ ngờ ngợ miết. Không nén được, bạn xòe tay ra coi và thật kỳ lạ, bạn thấy trên tay mình thiệt tình là có đá. Thiệt tình là bạn đang lăm le chực chờ ném vào người khác, giống hệt cái cách người đời hăng hái ném nhau.

Bạn về nhà rồi, chuyện mấy cục đá cũng lẽo đẽo theo về, đeo bám dai dẳng. Đôi khi bạn bĩu môi lườm nguýt ai đó, mắng xiên chửi xéo ai đó... mà thấy rõ ràng là mình vừa ném đá vào người ta. Đôi khi viết một đoạn chữ mà thấy lổn nhổn nặng nề như đá. Đôi khi chỉ nói nửa câu mà thấy người nọ rúm ró vì đau. Ném đi rồi thấy sướng phút đó, hể hả phút đó nhưng dường như người không nhẹ bớt, vì cục đá thiên hạ ném trả bạn nhặt lấy mang theo bên mình, rình chờ cơ hội chọi lại.

Những hòn đá đó không bao giờ rơi xuống đất, bởi không người này cất thì người kia cũng cầm. Vì nó mà mình đau nhưng người ta vẫn giữ gìn để tiếp tục làm đau người khác, hòn đá được ném đi ném lại trong một hành trình sát thương không ngơi nghỉ. Sách nói vậy. Sau này, bạn nghiền ngẫm sách thiền các loại, bạn nghiên cứu kinh Phật, Kinh thánh, kinh Coran...

Bạn cố không lẫn lộn giữa chê bai và lăng mạ, giữa phê bình và đạp đổ, giữa gièm pha và hạ nhục... để nếu có ném đi thì chỉ là những hòn đá con con. Thấy chưa ăn thua, bạn hay lên núi nói chuyện với ông thầy học cách làm sao bỏ đá khỏi tay. Ông thầy cười nói phải có cách nào thì ta đâu có bỏ chạy lên đây, ở một chỗ chỉ có mây và vài nhà hàng xóm. Ít người lại qua, ít va chạm, ít thị phi thì đỡ phải ném đá nhau...

Nhưng bạn ở một chỗ nào? Chỗ mà sáng sớm dừng ở đèn đỏ có kẻ chạy xe lấn đường xước cả tay bạn. Chỗ mà sáng sớm phát hiện ra chị kia thản nhiên cân thiếu. Chỗ mà sáng sớm anh cảnh sát giao thông ngoắc bạn lại kiếm tiền lót tay. Chỗ mà sáng sớm mở trang báo thấy bao nhiêu chuyện nát lòng: chó người giàu cắn chết người nghèo, mẹ ngược đãi con, chồng giày vò vợ...

Chưa hết, biển thông tin đưa bạn tới gần những sự thật, ở đâu đó người ta đào bới tận diệt thiên nhiên. Ở đâu đó có những đứa trẻ bị đẩy ra đường phơi mưa nắng kiếm tiền khi vẫn còn ẵm ngửa. Ở đâu đó có những người phụ nữ bị bán mua rẻ mạt...

Bạn nghe lửa bốc lên đầu, giận đầy ứ họng. Căm. Uất. Ngột ngạt. Nghe đá ở đâu bỗng chất oằn cả người, kẻ thủ ác mà đứng trước mặt bạn dám ném cho họ chết lắm. Nhưng đó là “ở đâu đó...”, giờ chuyện xảy ra ngay ở quê hương bạn, cách chỗ bạn chỉ hai mươi cây số. Nghe đâu, coi bản tin thấy hai vợ chồng trẻ người mà tàn ác man rợ, nhục hình tra tấn thằng nhỏ làm công mà tỉnh bơ như thở, như ăn, có một bà già quê đập bể tivi rồi xách dầm xuống xuồng bơi đi “đi đánh hai đứa ác ôn đó coi tụi nó biết đau không?”.

Như thể hết cách rồi, đá phải được đáp trả bằng đá. Bạn giận mình sao không được như bà già đó. Những cuốn sách về nghệ thuật buông bỏ, hạn chế sân hận trải rộng tình thương... đã trở nên vô nghĩa.

Không thể buông bỏ ở cái thời thế còn ngổn ngang này. Đến cha mẹ mà tàn tệ với con, không phải loạn thì là cái gì. Ông thầy trên núi gọi điện thoại xuống, nói ông coi tivi rồi. Lặng đi giây lát, ông nói “ta thấy sợ...”. Ông thầy sợ vì tôn giáo mà ông đeo đuổi làm sao cứu rỗi được người đã đánh mất chất người. Còn bạn sợ vì luật pháp làm sao cải tạo, thay đổi được người mà không phải người. Sách nói không có gì là rác hết, bạn đã từng tin vậy nhưng giờ chê sách xạo, thiệt tình.

Tội ác biết đâu nảy sinh từ những cú ném đá lặt vặt nhỏ nhít mà người ta không nhận ra. Cho đến một ngày...

Ngày 15.9: Lễ Đức Mẹ Sầu Bi

"Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà." (Lc 2,35)

Michelangelo's Pieta
Lễ Đức Mẹ Sầu Bi xuất hiện trong thế kỷ XII, nhưng đã thấy có dấu vết từ cuối thế kỷ XI trong các bài viết của thánh Anselmô và nhiều tu sỹ Biển Đức hoặc Cisterciens.

Lễ được quảng bá ban đầu bởi các tu sĩ Cisterciens. Về sau do các tu sĩ Servites quảng bá, và phổ biến vào thế kỷ XIV và XV. Tại Cologne, lễ được cử hành lần đầu tiên năm 1423, ngày thứ sáu sau Chúa nhật thứ ba Phục sinh. Theo một sắc lệnh của công đồng tỉnh Mayence, việc thiết lập lễ Đức Mẹ sầu bi là để đền tạ những xúc phạm do những người theo phe Jean Hus gây ra đối với các ảnh tượng Mẹ.


Năm 1482, lễ được đưa vào sách lễ với tước hiệu Đức Bà trắc ẩn. Nhưng mãi đến năm 1728, Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô XII mới đưa vào lịch phụng vụ Roma. Bấy giờ được định vào ngày thứ sáu trước Lễ Lá. Năm 1668, vào ngày Chúa nhật sau 14 tháng chín lễ bị bãi bỏ, và lễ đã được giữ lại chung với lễ Kính Bảy sự Thương Khó Đức Bà, do các tu sỹ Servites đã đưa trước. Năm 1814, lễ được cho vào niên lịch. Sau đó, được Đức Giáo Hoàng Piô X năm 1913 định vào 15 tháng chín.

Lễ Đức Mẹ Sầu Bi cử hành ngay sau lễ kính Thánh giá cho thấy ý nghĩa hiển nhiên của nó. Các bức tượng Pietà, đặc trưng của nghệ thuật Gothique sau này vào thời phục hưng, cũng như một số ca vãn như Stabat Mater hoặc Les lamentations de Marie chỉ nói lên những đau khổ của Đức Mẹ dưới chân Thánh giá Chúa.
Từ thế kỷ XIV, người ta bắt đầu chiêm niệm các khổ đau khác, đã xác định là bảy: lưỡi gươm của Siméon, trốn sang Ai cập, gặp lại Con nơi Đền thờ, trên đường Canvê, đóng đinh, hạ xác, táng trong mộ. Ngày nay, lễ kính các đau khổ của Đức Maria, nói cách chung, không có thêm lễ nhớ các nỗi đớn đau của Đức Mẹ trong thời gian mùa Thương khó nữa.

Bài giảng thánh Bênađô (Phụng vụ Giờ Kinh) ca tụng sự đồng cảm lớn lao của Đức Trinh nữ Maria: “Trong sự thương khó của Đức Kitô, thực sự đã hoàn tất một tình bác ái lớn lao chưa ai từng thấy, và trong sự đồng cảm của Đức Maria thực sự đã hoàn tất một tình bác ái lớn lao không đâu bằng, ngoại trừ tình bác ái của Đức Kitô”.
= = = = = = = = = =

Đêm 15.09 trời Sài Gòn mù mịt mưa...


Giữa cơn mưa nặng hạt đó, ngay tại chân tượng Đức Mẹ ở Nhà thờ Đức Bà vẫn có nhiều ngọn nến đang cháy, đứng xung quanh là những người con sùng kính đang cầu nguyện dưới chân Mẹ. Tiếc nuối vì không thể chụp được một tấm ảnh ở giây phút đó, và cũng không biết sao những ngọn nến lại lung linh trong màn mưa nặng hạt như vậy?

Giữa thành phố xô bồ và ồn ã này, quảng trường nhỏ trước Nhà thờ Đức Bà như một khoảng lặng, một đối trọng níu giữ lòng người khỏi những tất tả vây quanh...

Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

Khai giảng khóa "Mục vụ Blog, Viết Tin và Phóng Sự"


Tiếp nối các buổi khai giảng khác diễn ra trong tuần, lúc 18g30 ngày 15.09.2010, khóa “Mục vụ Blog, Viết Tin & Phóng sự” đã bắt đầu buổi học đầu tiên tại TTMV Tổng Giáo phận. Lớp học do Cha Giuse Vũ Hữu Hiền cùng thầy Hoàng Văn Hòa và Trần Nguyên phụ trách.





Mục tiêu khóa học là đào tạo ra những “tay viết” cho mỗi Giáo xứ nói riêng và cho cả Giáo phận nói chung. Trong xã hội hiện đại, khi truyền thông là một trong những sức mạnh có tầm ảnh hưởng sâu rộng thì việc vận dụng truyền thông để loan báo Tin Mừng là một việc cần và nên làm.




Giáo xứ Vườn Chuối của mình cũng có 3 bạn tham gia khóa học này. Nguyện xin cho mỗi học viên sẽ hoàn thành tốt khóa học của mình, biết vận dụng “truyền thông trong Chúa và với Chúa”, để trở thành những khí cụ loan báo Tin Mừng cho Giáo phận.